Theo các chuyên gia, trên thực tế chẳng có nơi nào gọi là thành phố vàng El Dorado cả, mà đây là tên của... một người.
Lần
theo lịch sử, chính sự khai phá Nam Mỹ của Christopher Columbus vào năm
1492 đã mở ra chương đầu tiên của sự xung đột văn hóa, với một bên là
niềm tin tôn giáo của người bản xứ, bên còn lại là của những kẻ đến từ
thế giới văn minh. Cũng chính người châu Âu đã thêu dệt nên huyền thoại
về thành phố vàng bị mất tích, thu hút vô số nhà thám hiểm cũng như
những kẻ săn vàng đổ xô đến vùng đất còn hoang sơ. Đối với thổ dân Nam
Mỹ, El Dorado
chưa bao giờ là một địa điểm, mà thay vào đó là tên một người giàu sụ.
Giàu đến nỗi người ta đồn ông thường dát vàng lên toàn cơ thể, từ đầu
đến chân, theo báo cáo đăng trên BBC.
El Dorado được xác định là tên người, chứ không phải một thành phố.
Câu
chuyện thực sự đằng sau huyền thoại trên đã được xâu chuỗi một cách
chậm chạp trong những năm gần đây, nhờ vào sự kết hợp giữa tài liệu cổ
mới được giải mã, và các nghiên cứu khảo cổ. Trung tâm của câu chuyện
này là một nghi thức đặc biệt được tiến hành bởi người Muisca, dân tộc
sống tại miền trung Colombia từ năm 800 đến ngày nay.
Vào đầu thế
kỷ 16, nhiều nhà chép sử Tây Ban Nha đến lục địa mới và viết về nghi
thức của El Dorado. Một trong những tài liệu chính xác nhất thuộc về
Juan Rodriguez Freyle. Trong cuốn sách xuất bản năm 1636, Freyle đã đề
cập đến một thực tế rằng khi một thủ lĩnh của Muisca qua đời, quá trình
kế vị để chọn ra “người vàng mới” bắt đầu tiến hành. Vị thủ lĩnh mới
được chọn, thường là cháu trai của người trị vì quá cố, sẽ phải thực
hiện một nghi lễ kéo dài, với phần cuối sẽ là ngồi bè vào khu hồ thiêng,
như hồ Guatavita ở miền Trung Colombia. Được bao quanh bởi 4 thầy tế
cấp cao nhất, tân thủ lĩnh không mặc gì trên người, mà thay vào đó phủ
bột vàng lên toàn cơ thể, được trang điểm thêm lông vũ, vương miện vàng,
đồ trang sức. Vị thủ lĩnh mới bắt đầu tung vàng bạc, ngọc ngà, châu báu
xuống hồ để cúng tế thần linh.
Đối với người Muisca, vàng, hay
châu báu không có nghĩa là của cải biểu thị sự giàu có, mà là phương
tiện để cúng tế thần linh, theo nghiên cứu của Viện Khảo cổ học UCL
(Anh). Người Muisca hy vọng các thần duy trì trạng thái cân bằng của vũ
trụ và đảm bảo được mối quan hệ ổn định với môi trường mà họ đang sống.
Theo nhà khảo cổ học Roberto Lleras Perez, chuyên gia về hệ thống tín
ngưỡng và đồ tạo tác vàng, chưa có xã hội nào dành hơn 50% sản vật của
họ để dâng cho thần linh như người Muisca.
Một hệ lụy đáng buồn
là từ những nghi lễ của người Muisca, dân châu Âu sáng mắt lên khi tưởng
tượng hàng đống vàng nằm dưới lòng hồ sâu, cũng như được chôn tại những
nơi thiêng liêng khác xung quanh Colombia. Bỏ qua những cuộc săn vàng
trong quá khứ, hiện các công trình khảo cổ của giới khoa học tại Nam Mỹ
đang đối mặt với nạn cướp bóc liên tục. Cuối cùng, những tạo tác nghệ
thuật của các nền văn hóa bản địa thời xưa đã kết thúc cuộc đời trong
các lò nung của những kẻ săn vàng.
Ý kiến bạn đọc [ 0 ]
Ý kiến của bạn