Tôi gặp anh vào một buổi tối gió nhẹ,
những cơn gió vô tình mang hương vị đặc trưng của Sài Gòn. Tôi vẫn còn
nhớ như in những ngày đó. Tôi cùng ngồi uống nước với mấy đứa bạn bên
quán cốc ven đường, rồi anh bỗng dưng xuất hiện với một ánh mắt dịu
hiền, một nụ cười rạng ngời. Anh nhẹ nhàng đến gần thì thầm
muốn ngỏ ý làm quen với tôi, rồi tôi cũng đồng ý nói chuyện với anh. Lần
đầu gặp và nói chuyện với anh tôi thật sự rất bối rối, gượng gạo biết
bao nhiêu, tôi không nói được gì chỉ biết cười và sau đó dõi theo từng
bước chân của anh.
Sau lần gặp gỡ đó, tôi và anh thường xuyên nhắn tin tâm sự. Mỗi khi
vui hay buồn, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến và muốn tâm sự đó chính là
anh. Anh luôn luôn động viên, an ủi những lúc tôi buồn và thấy khó khăn
nhất. Anh như một động lực để tôi phấn đấu, là bờ vai che chở cho tôi.
Và không biết từ lúc nào, chỉ trong quãng thời gian rất ngắn ngủi tôi đã
yêu anh.
Nhưng trong tình yêu có lẽ là cần phải có thời gian để thật sự hiểu
nhau. Tình yêu không có chỗ cho sự nông nổi, bồng bột. Liệu tôi đã đủ
lớn và trưởng thành để biết thế nào là yêu? Hay đó là chỉ là những phút
giây thoáng qua như những cơn mưa đầu mùa, đến thật nhanh đi cũng thật
nhanh.
Tôi sẽ chấp nhận một sự thật phũ phàng (Ảnh minh họa)
Tình yêu cứ thế như một giấc mơ đẹp, nhưng cái gì đến rồi cũng
phải đến. Trong lúc tôi tuyệt vọng cần anh nhất, anh lại làm tôi thật
sự thất vọng khi nói những lời làm trái khi tim tôi như tan vỡ, lòng tôi
bỗng quặn đau, nhói buốt…
Lúc đó tôi thật sự cố gắng kìm nén, bình tĩnh và không tin vào những
lời mà mình mắt thấy tai nghe. Vì nghĩ về những điều mà anh đã làm cho
tôi từ trước đến nay tôi đã khóc và khóc rất nhiều, như những đứa trẻ
con. Tôi đã có níu giữ và cho anh cơ hội nhưng có lẽ những lời nói,
những tình cảm của tôi bây giờ không đủ sức thuyết phục anh, hoặc đã từ
rât lâu rồi tôi không quan trọng với anh nữa.
Giờ đây tôi cảm thấy mình mất phương hướng không biết mình phải làm
thế nào, đi đâu và về đâu nếu không có anh? Nhưng tôi đã tự nhủ với lòng
mình là sẽ không bao giờ níu kéo những gì không thuộc về mình. Tôi sẽ
chấp nhận một sự thật phũ phàng, sẽ chôn chặt những nỗi đau vào sâu
trong lòng và
buông tay anh, để anh ra đi như những gì anh muốn. Tình yêu là không có sự ràng buộc, mà phải đến từ hai phía.
Để chia sẻ trực tiếp cùng tư vấn viên, hãy gọi đến số 1900 6897, sau đó bấm phím 5, chúng tôi luôn lắng nghe bạn 24/7. |
Ý kiến bạn đọc [ 0 ]
Ý kiến của bạn